Đêm hạ về,buồn ngập ngừng trước ngỏ Khẻ goị vào,sao chẳng thấy hồi âm Nổi cô đơn cũng chỉ đứng ngoài sân Như hờn trách, sao quên tình tri kỷ Giữa màn đêm ta vô tình chợt nghỉ Gió đem về một chiếc lá heo may Vừa lìa cành, lá liền vội đến đây Làm ta vương thêm biết bao hờn dổi Lá vàng ơi,sao lìa cành quá vội Dáng hình còn phảng phất đó dung nhan Lá ra đi khi nhựa sống héo tàn Tiếc nuối chăng một điều gì đã mất ? Trong cuôc vui sao ai đành ngoảnh mặt Còn lại gì hai tiếng cố nhân ơi Có vấn vương xin hảy nói một lời Một lần thôi,rồi lìa xa mãi mãi Trong cô đơn chiếc lá kia run rẩy Gió lạnh lùng làm trọn cuộc tiển đưa Giữa đêm tàn và một ánh sao thưa Có chiếc lá đi xa vào đêm lạnh Ta lắng nghe tâm hồn đang cô quạnh Bổng thấy mình không ru nổi hốn đau 10/6/2007 tiendung Có ai biết ngoài kia trời bão nỗi?? Lá lìa cánh bởi gió cuốn về đâu? Có ai biết biển vẫn nỗi sóng sâu? Thuyền tình vỡ đưa người rời xa bến... Gió hạ vàng cớ sao còn lưu luyến? Chút ân tình theo ngày tháng trôi xuôi Gió mùa Thu cuốn vội lá thu rơi Vào sâu thẫm giữa hai miền sáng tốí.... Dáng u buồn , ai kia sao bước vội GIó lạng lùng cuốn mất mảnh tình rơi Để lại ta cùng ngày tháng ngậm ngùi Trong tiếc nhớ của một thời nông nỗi... Sao trên trời vẫn soi vào ngõ tối Có bóng người thờ thẫn dưới trời đêm Nhặt lá rơi ... vội vã ... thoáng trong đêm Sao cứ ngỡ bước chân vừa chợt đến... MK |
Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012
CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.