Trăng có biết tim ta từng sầu muộn Bởi đêm về hay chợt nhớ nàng thơ Sương nhẹ rơi cho nổi nhớ vô bờ Lòng khắc khoải một tình yêu vô vọng Bổng nàng thơ đến nhẹ nhàng trong mộng Khẻ thì thầm làm xao xuyến con tim Thi nhân ơi sao cứ mãi đi tìm Bến bờ lạ không trong tầm tay với Gió đông lạnh có bao giờ ngừng thổi Áng mây nào mà hợp mãi không tan Lát nữa đây khi đêm lạnh sắp tàn Trăng khẻ gọi ta ra ngoài giấc ngủ Hoa Ngọc Lan vẩn thoảng hương quyến rủ Như vẩn còn phảng phất dáng nàng thơ Đã bao năm ta mong nhớ đợi chờ Sao giấc mộng không kéo dài vô tận? Để giờ đây cõi lòng vương sầu hận Khi ngở ngàng vì đã mất nàng thơ Tiendung |
Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013
NỮA HỒN THƯƠNG ĐAU
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.