. . ĐÊM MƠ Đêm ngồi lặng lẽ nhớ nàng thơ , Sương lạnh buồn loang...phủ mịt mờ... Giá buốt hồn say, sầu chiếc bóng, Sợ rồi, sợ lắm, nổi bơ vơ… Tôi sợ hết ngày, rồi lại đêm, Sợ trăng kia chiếu tận bên thềm, Ngẩn ngơ tìm lại bao dư ảnh, Chuốc lấy đau thương phận liễu mềm. Xào xạc buồn chi, những lá rơi, Sợ người bỏ lại nổi chơi vơi Muốn bay lên tận vì sao lạc Gỉử lại hồn tôi,giữa đất trời Tôi đã mơ rồi, tôi đã mơ! Làm sao giết chết được hồn thơ? Đêm khuya sương lạ,mềm vai lạnh Làm sao nối được,một đường tơ TD t |
Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012
ĐÊM MƠ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.